***
Ở trong một hành lang đậm chất cổ xưa, à không phải là đậm chất quí phái hoặc cả hai. Nếu ai đã xem phim cổ trang ít nhất một lần thì đều có thể nhận ra đây là con đường di chuyển trong nơi ở dành cho vua chúa hay có thể nói là trong hoàng cung đi.
Duẫn Lam Thuần dẫn đầu một nhóm cung nữ và thái giám, đứng canh gác bên ngoài căn phòng. Căn phòng này không nơi nào khác là tẩm cung của hoàng hậu đương triều, Lâm hậu, Lâm Uyển Di. Tối nay, hoàng thượng đến tẩm cung của nàng ngoài dùng bữa tối ra đó chính là lâm hạnh nàng, đây là một việc vô cùng bình thường đối với người trong cung. Duẫn Lam Thuần mặt vô cảm đứng ở ngoài, nghe được tiếng cười nói, tiếng bát đũa va chạm và tất nhiên là tiếng tim đập rộn ràng. Cô đã phải mất công như thế nào mới ngăn được bản thân không mất tự chủ mà lao vào, cô đã phải mất bao nhiêu sức lực kiềm chế nước mắt và tâm tình muốn giết người của mình.
Cô đơn giản là ở ngoài, cầm chặt lấy cây gậy nhỏ của mình, tượng trưng cho địa vị của cô ngay bây giờ, một chức quan thái giám tổng đầu nhỏ nhoi. Cô cảm nhận thực rõ, cái lạnh lẽo của mùa đông, từng cơn gió lạnh cắt qua da thịt như muốn dày xéo cô nhưng tất cả những thứ đó cũng không cản được ngọn lửa lạnh lùng âm ỉ trong trái tim cô, không kể xiết được nỗi đau của đánh mất và bất lực. Khi đèn trong căn phòng kia vụt tắt, tâm của Duẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-khon-nha-nguoi-cu-nhien-dam-gat-ta/1822630/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.