Tên ta là Lâm Uyển Di. Năm nay ta đã tròn 19 tuổi. Ta là một truyền nhân của phái { Hạc Kiếm }. Nương ta cũng vậy. A, ý ta không phải nương ta năm nay 19 tuổi. Nương ta cũng là truyền nhân của phái { Hạc Kiếm }. Ta có một người bạn thanh mai trúc mã, đó là Tuệ Đàm sư huynh.
Sư huynh thực tốt với ta a, mỗi ngày huynh ấy đều cho ta kẹo, còn nói ta xinh đẹp nữa. Đó là lúc nhỏ. Lúc lớn lên, huynh ấy cũng rất tuấn tú a, nhưng ta phát hiện một việc, tuy nương ta cũng nói huynh ấy đối xử tốt với ta nhưng nương nói là do vẻ xinh đẹp của ta, sau đó thở dài.
Ta hiểu ý nương muốn nói. Nhưng ta không tin Tuệ Đàm sư huynh lại là dạng người như thế a. Nói đến Tuệ Đàm sư huynh, hôm nay là ngày ta và sư huynh cùng xuống núi để thực hiện nhiệm vụ mà sư thái giao cho: Báo cho thành chủ Tô Thành về việc đám Tà phái đã có hành động.
Cũng thực xui xẻo quá a. Hôm vừa xuất núi thì ta gặp một tên đại lưu manh, đại xui xẻo. Theo như lời sư phụ dặn, thấy việc bất bình thì phải ra tay giúp đỡ, ta cũng làm theo nha. Hôm đó đang đi dạo trên phố với sư huynh thì ta thấy một tên lưu manh đang ức hiếp một vị cô nương, vị cô nương kia cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Ta đi đến bảo hắn dừng tay, hắn thực ngoan ngoãn thả vị cô nương kia. Nhưng sau đó ... hắn ... hắn khi dễ ta ... hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-khon-nha-nguoi-cu-nhien-dam-gat-ta/1822695/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.