Bộ đồng phục học sinh tuy đã được giặt sạch nhưng Lệ Chanh vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để trả lại.
Cậu không thể nào mang bộ đồ của Alpha một cách đường hoàng đến lớp 12 (1),đứng trước cửa lớp lớn tiếng gọi: "Này Tiêu Dĩ Hằng, cái áo lần trước anh để quên ở chỗ tôi, tôi tới mang trả lại cho anh này!"
Anh Lệ đây tính không còn xíu thể diện nào nữa đúng không?
Lệ Chanh cứ chờ Tiêu Dĩ Hằng chủ động đến đòi lại đồng phục, nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại bình tĩnh đến lạ thường, cứ thế mà bộ đồng phục kia nằm lăn lóc trong phòng ký túc xá của Lệ Chanh.
Tuy nhiên, cứ để áo ở trong ký túc xá mãi cũng không phải là cách hay.
Lệ Chanh tính toán, vẫn nên tìm cơ hội trả lại áo cho Tiêu Dĩ Hằng, cậu cũng không muốn mắc nợ tên đó!
Lại một ngày thứ Hai nữa đến.
Khi Lệ Chanh đến lớp thì tiết học đầu tiên đã bắt đầu từ lâu.
Thầy giáo chủ nhiệm nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu thì rất tức giận, bắt cậu ra ngoài lớp đứng phạt.
Lệ Chanh lơ đễnh gật đầu, tìm một góc khuất sau cửa lớp để dựa vào tường chơi điện thoại.
Cả hành lang vắng tanh, cậu đứng một mình ở đó, đầu óc mông lung nghĩ ngợi lung tung.
Đột nhiên, cửa sau của phòng học mở ra, bạn cùng lớp ngồi ở cửa sau nháy mắt với cậu rồi nhét cho cậu một gói bánh quy gấu vị sữa.
"Anh lớn," cậu học sinh nhỏ giọng nói, "anh vẫn chưa ăn sáng phải không? Đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-omega-nay-vua-ngot-vua-buong-mac-li/2250146/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.