Ta gặp Hàn Tiêu ở Tây Viện.
Lúc này đứng trong vườn hoa Tây Viện, bốn phía muôn hồng nghìn tía tràn đầy sức sống.
Không biết từ lúc nào hắn đã nuôi râu, làn da rám nắng đi rất nhiều, vẻ non nớt đã sớm biến mất, toàn thân là khí thế g i ế t chóc.
"Hàn tướng quân, lâu rồi không gặp!" Ta cười nói.
"Thuộc hạ Hàn Tiêu, bái kiến Ninh đại nhân!" Hắn chắp tay thi lễ với ta.
Ta trợn mắt cười nhìn hắn.
Hắn cũng cười theo.
"Bộ râu này của ngươi thật xấu."
"Chỉ cần ngươi đẹp là được." Hắn tiến lại gần nhìn ta chăm chú: "Cũng không già đi, thật kỳ lạ."
Ta khinh thường hắn một tiếng.
"Ta mới hai mươi tuổi, già cái gì, đang độ tuổi đẹp nhất!"
Ta khoanh tay đi về phía trước, hắn đi nhanh vài bước theo sau ta, lại nghiêng đầu cười híp mắt nhìn ta: "Đúng, đúng, đẹp lắm!"
"Ngươi mới xấu, cả mặt chỉ có răng là trắng." Ta nói.
Hắn nghe vậy, nhe răng cười càng lớn: "Vậy thì ngươi hãy nhìn nhiều vào những chỗ đẹp của ta nha."
Ta đá hắn một cái, hắn ôm m.ô.n.g cười. . Cop qua cop lại, trở lại tra𝓷g chí𝓷h # TRÙMTRUY ỆN.VN #
"Nam Tấn hai năm nay quy củ hơn nhiều, công lao của ngươi không nhỏ." Ta cười nhẹ: "Khi tiên đế còn sống thường khen ngươi, nói hồi nhỏ không thấy ngươi có bản lĩnh này."
Hàn Tiêu đắc ý cực kỳ.
"Bị ta đánh sợ rồi. Đời này của ta trừ việc đánh không lại ngươi, thiên hạ còn ai là đối thủ của ta?"
Ta cười hắn một hồi lâu, vẫn khen hắn vài câu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-ta-se-duoc-ghi-vao-su-sach/530839/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.