Ta trở về điện Cần Chính, trong thư phòng thoang thoảng mùi thuốc nồng nặc.
Từ khi bị thương năm ngoái, thân thể thánh thượng càng không bằng trước.
Hắn nằm nhắm mắt dưỡng thần, ta đọc tấu chương cho hắn nghe, nghe theo chỉ thị của hắn phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng cũng sẽ chọc hắn vui vẻ.
"Vị huyện lệnh Từ này, hai tiểu thiếp liên tiếp sinh con, đều viết tấu chương báo lại cho bệ hạ, xin bệ hạ chỉ bảo cho thần phải hồi đáp thế nào?"
Thánh thượng bật cười: "Được."
Đây là lần đầu tiên ta dùng bút son, viết ý kiến hồi đáp của mình lên tấu chương.
Ta vừa viết vừa đọc: "Huyện lệnh Từ bảo đao chưa già, vậy thì sinh thêm vài đứa nữa, để cho nước Sở có thêm những nam nhi bảo vệ đất nước."
"Không tệ!" Thánh thượng nói xong lại ho dữ dội.
Từ ngày đó, tấu chương của hắn đều do ta bắt đầu phê duyệt.
Cũng từ ngày đó, thánh thượng buông quyền, mọi quốc sách của nước Sở đều do ta quyết định, chính kiến địa phương cũng do ta định đoạt.
"Ninh Yến."
Dưới ánh đèn, ta nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Ngươi mệt không?"
Ta dừng lại một chút, lắc đầu: "Không mệt! Thần có thể giúp bệ hạ chia sẻ nỗi lo, là phúc của thần."
Hắn cười một tiếng, nhìn ngọn nến đang nhảy múa, ánh mắt xa xăm.
Ta hơi sửng sốt.
"Phụ hoàng để lại cho trẫm một giang sơn ngàn sang trăm lỗ."
"Nội ưu ngoại hạn liên miên. Thân thể trẫm lại thế này, mỗi khi nghĩ đến đều thấy có lỗi với tổ tiên."
Hắn không cần ta an ủi, tính tình hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ten-ta-se-duoc-ghi-vao-su-sach/530862/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.