Tôi vùi mặt trong ngực anh lấy lại hô hấp.
Tạ Triệt nhẹ nhàng xoa lưng tôi, từng chút một.
“Em thấy sao rồi? Có cần anh thơm thêm lần nữa không?”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu… mệt chết đi được…”
Anh ôm lấy tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi: “Bé cưng ngoan, nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung giường với anh mà hoàn toàn tỉnh táo.
Tạ Triệt nhắm mắt lại.
Khi anh ngủ, vẻ ngoài dịu dàng đến bất ngờ. Mọi góc cạnh, mọi khí chất lạnh lùng thường ngày đều biến mất.
Anh giống hệt như hình ảnh “người anh trai hoàn hảo” trong ký ức của tôi.
Dù cho sự thật là tính cách của anh hoàn toàn không dịu dàng như vẻ bề ngoài.
Nhân viên của anh tôi, hmm… Rất sợ anh ấy.
Ngay cả mấy lần trước anh đến trường tìm tôi, bạn của tôi chỉ cần nhìn thấy anh là lập tức răm rắp như gặp thần.
Trong mắt người ngoài, anh ấy lạnh lùng, khó gần, khí chất ngời ngời.
Nhưng trong mắt tôi thì… anh lại hoàn toàn khác.
Tôi nép vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái rồi hỏi nhỏ: “Anh này… Anh bắt đầu thích em từ bao giờ vậy?”
Tôi tưởng anh đã ngủ rồi, không ngờ lại nhận được câu trả lời.
Anh siết vòng tay, ôm tôi chặt hơn: “Anh cũng không biết nữa.”
Đồ anh xấu xa! Cái này mà cũng không biết à?
“…Chỉ biết là, ba năm trước, anh nhận ra anh thích em.”
Ba năm trước sao? Là lần đó, trong buổi trò chơi “đại mạo hiểm” của câu lạc bộ.
Tôi đã nói với anh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-nhe-cuc-thinh-dinh-luon-anh-trai/2716259/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.