Dịch: Rin
Nửa đêm, mưa rơi lất phất, điểm tô những vệt nhỏ lên màn trời tối đen, một vầng trăng lạnh lẽo nhô lên giắt ngang trời. Trên ngọn núi Thương Mang cao nhất Đông Triều, nơi luôn được trăng sao chiếu rọi, bao phủ quanh nó một lớp sương mù màu bạc mỏng manh như lụa, trông giống như một viên ngọc bích tọa lạc trên bình nguyên vừa vương giả, tôn quý vừa hùng vĩ mà thanh khiết, không thẹn với danh xưng “Vương Sơn” của nó.
Cao cao trên đỉnh núi, lúc này có hai lão giả đang ngồi, tuổi đều chừng sáu mươi, tướng mạo thanh quắc, đôi mắt lộ nét bình thản mà trí tuệ quang mang. Một người vận áo bào trắng, người còn lại thì vận áo bào đen, ngồi cách nhau khoảng một trượng, chính giữa là một khối đá lớn hình vuông, trên bề mặt không biết bị mài mòn bằng vật gì, được khắc họa thành hình bàn cờ. Trên mặt bàn bố trí rất nhiều quân cờ, mỗi một viên đá đều là một quân cờ lớn nhỏ.
Đây là ván cờ đã hạ được một nửa, thế lực hai bên ngang nhau, chưa phân rõ thắng bại.
“Đã lâu không thấy bầu trời sao trong sáng như thế này!”. Lão giả vận áo bào trắng ngồi bên trái trầm ngâm nhìn ván cờ đang đánh dang dở rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng ngàn vạn cảm khái.
“Thời buổi loạn thế, khó mà trong sáng!”. Lão giả mặc áo bào đen cũng đưa mắt nhìn vào khoảng không: “Giờ tý đã qua, cũng nên đến rồi.”.Trong giọng nói của ông có một chút mong chờ.
Lão giả vừa dứt lời thì trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thi-thien-ha/2252680/chuong-0-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.