Thần Tuyên thoải mái đi phía trước, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn xem Yên Nhi có còn theo sau hay không. Cô chân cẳng vừa lành lặn đã muốn tự mình đi lại. Dù không để anh đụng vào nhưng biết nghe lời, bám sát như thế là...tốt.
Từ hồ Long Tĩnh bước qua cánh cửa không phải về phòng mà lại là một nơi rất xa lạ. Thứ đầu tiên Yên Nhi nghe được là tiếng trẻ con khóc. Không phải một mà rất nhiều đứa trẻ. Căn phòng lớn rộng hàng trăm mét vuông sáng trưng. Người ngồi dưới đất lúc nhúc. Một số có vẻ mỏi mệt, một số khác thì đang khóc than, vài kẻ thậm chí còn bị xích vào tường…
Cô cảnh giác nhìn về phía những “anh lính” cầm giáo nhọn. Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh hành lang tối om. Đối với Nhi, đó quả là ký ức không dễ gì quên được.
- Làm ơn thả tôi đi! – Người phụ nữ gần đó bất ngờ túm lấy ống quần Yên Nhi mà cầu khẩn - Tôi còn hai đứa con nhỏ, không ai chăm sóc….Xin cô rủ lòng thương…Xin cô mà…
Đầu của bà ta dính đầy máu. Bộ quần áo công nhân quét rác cũng loang lỗ những chỗ màu nâu đỏ.Yên Nhi cứng người trước vẻ thống khổ của người phụ nữ, lòng hoang mang không biết đây thật ra là nơi nào.
- Lôi bà ta xuống! – Thần Tuyên lạnh giọng phân phó, tay không quên kéo mạnh Yên Nhi về phía mình.
Cô ngơ ngác ngã vào lòng anh trong mấy giây, sau đó lập tức hồi tỉnh. Đẩy mạnh Tuyên khỏi người mình, trong mắt Nhi đâu đâu cũng là vẻ xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thu/1904745/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.