- Thầy Huy… – Tuyết Vinh bất chợt trở nên rụt rè - Tôi có thể hỏi thầy một chuyện hơi riêng tư chút được không?
- Chuyện gì mà riêng tư? – Hàng lông mày Cảnh Huy hơi nhướn – Em nói tôi nghe thử.
Cô gái này chắc không phải đang định đánh trống lảng với anh chứ?
- Thầy và Yên Nhi…hai người…quen biết thế nào?
- Tại sao em lại thắc mắc vấn đề này?
Câu hỏi ngược làm cô hơi bất ngờ. Bản thân Tuyết Vinh cũng không chắc vì sao mình lại muốn biết điều đó. Là Cảnh Huy khiến cô tò mò hay hiểu biết mơ hồ về mối quan hệ giữa hai người này thật sự làm Tuyết Vinh khó chịu?
- Những mẩu chuyện khác nhau từ những người khác nhau kể lại sẽ là nguồn tư liệu tốt cho việc viết truyện. – Cô nói dối mà chẳng hề chớp mắt – Thói quen nghề nghiệp thôi mà.
- Hừ! - Huy vừa nghe xong đã nhịp chân, đầu hậm hực quay về hướng khác – Vậy thì tôi không nhất thiết phải giúp em làm giàu cái vốn hiểu biết ấy.
- Cảnh Huy! – Giọng nói ngọt ngào như nài nỉ - Anh đừng như thế!
Cử chỉ tự nhiên mà thân thiết này của cô lại khiến Cảnh Huy thấy thích. Nó nhắc anh nhớ lúc Yên Nhi còn nhỏ. Cô bé có đôi mắt to thường hớn hở cầm lấy cây kem đá từ tay anh, vô tư lè lưỡi liếm láp lớp si-rô đủ màu sắc. Nó vừa ăn lại vừa cười. Hai mắt híp lại chỉ còn hai cái khe nhỏ.
Đầu óc mơ màng trôi về quá khứ khiến miệng anh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thu/1904768/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.