- Trả lời anh, giữa em và Yên Nhi thật ra có bí mật gì?
- Bí mật? – Tuyết Vinh vẫn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của mình – Ở đâu ra chứ?
- Nếu không thì sao em lại biết nhiều chuyện của cô bé như thế?
- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, đều tại em nằm mơ.
- Mơ cũng không thể chính xác và chi li như vậy. Là em lấy tên của Yên Nhi để gạt anh, đúng không?
- Không biết. – Tuyết Vinh lắc đầu với vẻ ấm ức – Chuyện lúc nhỏ, người ta không nhớ.
- Vậy em nghĩ lý do gì có thể khiến một đứa trẻ muốn người ta gọi mình bằng một cái tên khác?
Nhắc tới đây, kỷ niệm về những lần Yên Nhi tỏ ra thẫn thờ khi tôi gọi tên cô bé lại hiện lên. Rồi cả việc Yên Nhi lúc lớn chẳng nhớ gì đến chuyện của chúng hồi nhỏ nữa…
Em thì không vội trả lời mà đảo mắt nhìn lên trần nhà,vẻ tập trung suy nghĩ.
- Có thể vì mẹ nó dạy không nên nói tên của mình cho người lạ.
- Mẹ em có dạy em như vậy không?
- Không biết. Nhưng mà mẹ của nhân vật trong truyện em thì có.
Ái chà, kiểu này không khéo tôi phải mang hết mấy bộ truyện của Tuyết Vinh ra mà mổ xẻ. Vì rõ ràng ký ức lúc bé vẫn luôn tồn tại trong em, âm thầm phản ánh trong mỗi tác phẩm.
- Em có biết Yên Nhi thích nhất là được anh mua cho thứ gì không?
- Kem đá?
Anh chàng tên Si rô trong tiểu thuyết “Thời Thơ Ấu”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thu/1904806/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.