Sau khi dành hết buổi chiều để giải quyết đống công việc ở nhà, tôi mới có chút thời gian để lấy điện thoại gửi tin nhắn cho số liên lạc nằm ở vị trí đầu tiên trong danh bạ.
“Có nhớ anh không?”
Năm phút sau vẫn chưa thấy trả lời. Tôi quyết định gửi thêm một tin nhắn khác.
“Đang làm gì thế, bà xã?”
Xong việc thì tranh thủ ra ngoài pha một ly cà phê. Lúc quay lại, phát hiện điện thoại vẫn trống không, trong lòng tôi lập tức trỗi lên sự thất vọng.
“Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Mười lăm phút tiếp tục trôi qua trong im lặng. Tôi sốt ruột nên quyết định gọi thẳng vào máy em.
- A lô. – Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên ở đầu dây bên kia đã làm mọi cảm xúc tiêu cực trong tôi đều biến mất.
- Nãy giờ em ở đâu hả?
- Trời ơi, người ta trả lời không kịp. – Em khổ tâm trả lời – Cái điện thoại này không cùng loại với cái cũ.
- Nhưng nãy giờ cũng phải hơn hai mươi phút. Anh gửi cho em ba tin nhắn rồi đó.
- Thì cũng tại anh gửi nhiều quá. Em thoát ra thoát vô, mất hết cả nội dung đã bấm.
Nghe giọng nói ủ rũ của em, tôi bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
- Vậy là nãy giờ… em ngồi bấm tới bấm lui từng ấy nội dung à?
- Ừm – Tuyết Vinh ấm ức thừa nhận – Thiệt là mỏi tay quá đi thôi.
- Vậy sau này mình chỉ gọi điện thoại thôi, chịu không?
- Anh xem vậy mà cũng thật thông minh nha!
Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thu/1904817/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.