Lần thứ năm cố đi vào giấc ngủ, tôi nhận ra anh vừa rời ghế và ngồi xuống mép giường.
- Bảo bối không ngủ được sao? – Bàn tay Tuyên khẽ vén tóc tôi qua một bên – Hắn lại quấy rối em à?
- Không sao. – Tôi mở mắt nhìn anh, cố nặn ra nụ cười yếu ớt – Em sắp ngủ lại rồi.
- Hay…
Điều gì đó vừa định thoát ra khỏi miệng Tuyên thì đã nhanh chóng bị chặn lại.
- Em ngủ đi. - Anh thở dài, vuốt nhẹ má tôi rồi đứng dậy - Có gì cứ gọi.
Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi có cảm giác như mình vừa đọc được thông điệp nào đó trong ánh mắt nén chịu của anh. Không kịp suy nghĩ đã vội vàng chụp lấy bàn tay sắp rời khỏi :
- Hay tối nay ngủ trên giường với em đi, được không?
Thân là con gái lại có thể mở miệng nói ra những câu này không biết ngượng. Cái bệnh mặt dày của anh xem ra đã lây cho tôi mất rồi.
- Có thật là…? Em thật muốn như vậy sao?...Anh…anh có thể ngủ ở đây sao?
Nhìn vẻ mặt khó tin của anh, tôi không thể đừng bật cười khe khẽ. Nhanh chóng nằm nhích người qua một bên, tôi êm ái vỗ nhẹ tay xuống vị trí bên cạnh.
- Báo cho anh biết trước. Ban đêm, em rất hay trở mình….
- Không việc gì. – Gương mặt căng thẳng vừa nghe xong đã nở rộ một nụ cười.
Bình thường, thấy anh luôn lợi dụng mọi thời cơ để gần gũi mình, tôi còn tưởng sau khi nằm xuống sẽ lập tức bị người đàn ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thu/1904829/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.