- Cô đừng giả bộ làm ra vẻ không sao nữa, vừa rồi cô lau nước mắt tôi đã thấy hết rồi. Chồng của cô căn bản không yêu cô, cô thật sự là một cô gái đáng thương. Lấy được tờ giấy kết hôn thì như thế nào chứ, cũng không có được một chút yêu thương nào cả, hôn nhân mà không có tình yêu thì để tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu, đến lúc đó có khóc cũng không muộn đâu. Cô ngủ đi, hy vọng cô không quá mệt mỏi.
Nói xong thì cười rồi đi ra ngoài, thực sự là quá sung sướng.
Tuyết Nhi nhắm mắt lại, không thèm nghĩ đến những chuyện này nữa nhưng mà bên tai vẫn cứ văng vẳng âm thanh triền miên của bọn họ, những âm thanh kia hành hạ cô, làm cho cô không thể nào làm cho lòng mình bình thản được. Rõ ràng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, nhưng tại sao cô lại khó chịu thế này chứ. Cô cũng là con người mà, cô mãi mãi không thể phớt lờ được mọi thứ, dù cho không có liên quan gì đến cô nhưng thật sự vẫn cảm thấy rất đau đớn.
Cuộc sống của Tuyết Nhi rất chuẩn xác, chỉ cần đến 7 giờ thì cô liền thức dậy. Cô vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống lầu. Dưới lầu rất yên lặng, không biết lát nữa hắn lại muốn làm gì nữa đây?
- Ngồi ở đây làm gì? Mau mang đống quần áo này mang đi giặt đi, chờ đến 8 giờ thì cô còn phải đi theo thiếu gia đi làm nữa đó.
Người phụ nữ hôm qua nói.
- Tôi giặt?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thac-nhap-hao-mon-lao-cong-dung-cham-vao-ta/5204/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.