- Cậu Ngô !
- Gì thế chị ?
- Cậu mệt rồi hả ?
- Vâng, cũng không được khỏe.
- Thảo nào trông thờ thẫn. Hai chân ta cũng mỏi nhừ, nhưng còn quãng nữa thì đến chùa Sơn Nhai. Gắng lên, chẳng lẽ tới đây không vào chùa lễ Phật, phải tội chết !
- A di đà Phật !
- Chùa này có xá lợi do vị cao tăng Tây vực mang đến cúng đã mấy trăm năm, lại trồng được cây bồ đề chiết từ gốc nguyên thủy lấy ở nơi đức Phật ngồi đắc đạo ...
- Sao chị biết ?
- Thì người ta nói thế, sao ta lại không biết !
Bà Hồ Điểu và cậu Ngô đến gần tam quan. Cảnh chùa u nhã, tiếng chim rừng văng vẳng gõ thân cây, mùi hương trầm phảng phất giục lòng người trút bỏ hết niềm tục lụy. Cạnh tam quan thấy cắm vô số bảng lớn nhỏ, chữ viết chi chít.
- Họ viết gì trên bảng này thế chị ?
- À, họ bảo lấy lá bồ đề trong chùa nấu nước uống thì khỏi bệnh nghiến răng.
Cậu Ngô cười chế giễu:
- Nhảm nhí !
- Này đừng báng bổ, đức Phật ngài linh thiêng lắm !
Bỗng bà quay lại, nhớn nhác như tìm ai:
- Thằng Mãn Hà Chí đâu ?
- Chắc nó đi sau.
- Hay lại lạc rồi cũng nên !
Bà quay trở lại, thấy Mãn Hà Chí ngồi trên phiến đá thừ người chán nản. Đã mười ngày nay theo mẹ và cậu lang thang chùa này đền khác trong vùng Sumiyoshi, hắn mệt mỏi không hứng thú. Bản tính ham chơi, ưa chỗ đông người, bây giờ thiếu cái không khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thach-kiem/1813854/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.