Trúc Lâm cốc chạy dài dưới chân núi Kasagi, về phía đông bắc Nara. Gọi là cốc, nhưng thật ra là một thung lũng hẹp, bốn bề vách đá hiểm trở bao vây, ban ngày chỉ thấy mặt trời từ giờ tị đến cuối giờ mùi. Những lúc khác, cả thung lũng chìm trong bóng tối hoặc ẩn sau một màn sương mù dày đặc, nhất là vào những ngày u ám.
Vào đầu thế kỷ , một làng được lập ngay trong cốc. Dân làng khá đông, chuyên nghề tầm tang và dệt lụa. Vì ít tiếp xúc với những thị trấn bên ngoài, Trúc Lâm cốc vẫn giữ nguyên được nền nếp thanh bình như khi mới lập. Giữa cốc là một tòa nhà lớn, dân làng thường gọi là Đại lâu, vừa dùng để hội họp, vừa để gìn giữ những di sản văn hóa trong cốc. Một tường đá kiên cố với lũy tre dầy bao bọc quanh làng, kín như rừng, nên cốc có tên là Trúc Lâm.
Cảnh trí Trúc Lâm đẹp như tranh vẽ. Vách đá sừng sững cao đâm thấu trời xanh, cổ thụ mọc trên vách đá không biết từ đời nào và chịu bao sương tuyết mà thân cành vặn vẹo, nhưng không vì thế kém tươi tốt. Những chùm lá xanh đen, cứ vào mỗi đầu xuân lại thi nhau đâm chồi nẩy lộc, tung ra sức sống mãnh liệt tiềm ẩn trong thớ gỗ. Vào những ngày đẹp trời, ánh dương mới mọc chênh chếch chiếu lên sườn núi làm ửng lên muôn ngàn sắc độ của thảm rêu trên những mỏm đá cheo leo trông rất ngoạn mục. Nước suối thì trong và mát, đem pha trà thật không gì sánh kịp. Vườn mai gần đó nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thach-kiem/1813861/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.