Trước khi đi, Lâm Giác liếc qua cổ tay Cố Phong Nghi, quả nhiên có thêm hai vết khắc.
Ảo cảnh này rốt cuộc là của ai? Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Giác là Liễu Thanh Thanh, nhưng phản ứng của cô khi đối mặt quái vật lại không giống, vậy thì đây là của Cố Phong Nghi rồi? Quái vật rết người kia rốt cuộc là được xây dựng dựa trên cái gì, thoạt trông quá ghê tởm? Còn cả con quái hình người thổi còi khống chế con rết kia là ai? Vì sao nó có thể điều khiển được một con quái vật khác?
Tuy Lâm Giác đầy bụng hiếu kỳ nhưng Cố Phong Nghi không có ý định giải đáp cho cậu, theo phép lịch sự cậu cũng không thể tùy tiện hỏi cô, chỉ đành trơ mắt nhìn cô đỡ Liễu Thanh Thanh đi tới cánh cửa đã mở rộng.
Haizz, con gái đúng là sinh vật tràn đầy bí mật, Lâm Giác thầm nghĩ.
Sau khi trở lại sân trường đã dị hóa nghiêm trọng, Lâm Giác nhìn đồng hồ, 0:18. Cậu có chút sốt ruột, lỡ như Tống Hàn Chương đã nói chuyện với Lục Nhận xong nhưng lại không tìm thấy cậu, anh sẽ làm gì? Chắc anh không đi tới quảng trường một mình chứ? Như vậy quá nguy hiểm.
“Cái mùi này… Lục Nhận tới.” Xà cảm của Cố Phong Nghi lại phát huy tác dụng.
Lâm Giác quay phắt lại, Lục Nhận miệng ngậm nhánh cỏ khô thong thả đi về phía bọn họ, đường đao trên tay còn đang rỉ máu. Hắn lắc lắc mũi đao, máu trên đó liền văng lên giày Lâm Giác.
“Anh với Tống Hàn Chương nói chuyện xong rồi à?” Lâm Giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-dan-du-hi/843092/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.