Phó Thần có thói quen, lúc tỉnh lại sau khi hôn mê, hắn không mở mặt ngay lập tức mà vẫn làm bộ như đang ngủ, nghe ngóng âm thanh xung quanh xem có nguy hiểm hay không, đồng thời cũng có thể phán đoán phần nào tình cảnh của bản thân.
Đó là thói quen hình thành sau vài lần lâm vào hiểm cảnh. Việt hít phải bột phấn bay ra từ quan tài kia là chuyện không ngờ tới, bởi vậy hắn có thể nhận thấy người thiết kế ra cơ quan trong hang động này chẳng những tinh thông máy móc mà còn hiểu biết về tâm lý con người. Phải nắm chắc được suy nghĩ kẻ khác mới dễ dàng lừa họ vào tròng.
Sau khi bình phục ý thức, Phó Thần có thể cảm nhận được một vài âm thanh như tiếng lửa cháy tí tách, tiếng binh khí va chạm, tiếng đồ ăn sôi lên, còn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm về phía mình, giống hệt với cảm giác khi ở tòa thành hoang, khiến người ta hít thở băng nề. Phó Thần cảm thấy việc này hết sức quái lạ, cho nên hắn mới không mở mắt ngay lập tức.
Hắn muốn biết kẻ kia từ đâu đến, có mục đích gì.
Sau đó, hắn chợt nghe tiếng Thiệu Hoa Trì lấy lọ thuốc ra, những viên dược hoàn va chạm lách cách trong bình xứ, cùng với giọng nói có chút lo lắng của Tiểu Mục, không khó để đoán Thiệu Hoa Trì định làm gì. Chắc là hắn hôn mê quá lâu, muốn dùng thuốc gì đó khiến hắn tỉnh lại đây mà. Chẳng qua chỉ là mấy ngày nay, hắn quá mệt mỏi, thân thể cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1189041/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.