Trong hoàn cảnh chạy trốn còn tệ hơn cả không chạy trốn?
Trong hoàn cảnh phải đối mặt với một nhân vật mạnh mẽ trên mọi phương diện, không gì sánh nổi?
Cần phải làm thế nào?
Cơn xúc động gần như nổ tung trong lồng ngực Thiệu Hoa Trì lại dần lắng xuống khi thấy gương mặt Phó Thần. Y lại giữ dáng vẻ lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc thật, "Tỉnh rồi à?"
Phó Thần không phản ứng được, có chút thất thần, dù rằng ngắn ngủi đến mức chẳng ai nhận ra.
Hắn vẫn chưa buông bàn tay đang nắm ống tay áo Thụy vương. Người kia hơi quay đầu, vài sợi tóc nghich ngợm buông xuống vai, cong cong mềm mềm khẽ rủ trong không trung.
Ánh bình minh nhàn nhạt len qua song cửa sổ, trải nhẹ lên người y. Có lẽ vì buổi sáng vừa mới rời giường, y còn chưa cột tóc. Mái tóc bạc trắng thật dài đổ xuống như thác. Màu tóc lạ lùng như vậy nhưng lại chẳng hề mâu thuẫn với khuôn mặt, nhìn rất tự nhiên. Trong khí thế sắc bén lại có phần biếng nhác, vừa nghiêm túc như lúc thống lĩnh vạn quân, mà vừa dịu dàng như dòng nước róc rách chảy dài đầy tình tứ. Một đôi mắt rực rỡ chứa đầy linh khí đất trời. Đuôi mắt dài hơi xếch, tạo thành một nét cong đầy mị lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Đồng tử được nắng sớm nhuộm thành màu hổ phách, lúc nó nhìn thẳng vào người nào, người đó sẽ quên cả hít thở.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một câu cổ ngữ, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Dung nhan đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1189164/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.