Bát canh có thành phần an thần mà Thiệu Hoa Trì cho Phó Thần uống lúc ở trong xe ngựa khiến hắn ngủ suốt quãng đường, đến khi tới nơi vẫn chưa tỉnh. Mái tóc dài lười nhác đổ xuống, dệt một bức màn hiền hòa trên gương mặt tuấn tú. Y không nỡ phá vỡ giấc ngủ trưa yên lành, ấm cúng của hắn, vừa mở miệng lại quyết định im lặng. Y mặc kệ đám người dùng dằng đứng bên ngoài, cho bọn họ thích chờ bao lâu thì chờ. Bởi vì y không để tâm đến bọn họ, nên thái độ luôn lạnh lùng như thế.
Trong xe ngựa quá mức yên tĩnh, ngăn cách thế giới ồn ào ngoài kia, khiến người ta có cảm giác lười biếng. Thiệu Hoa Trì ngồi chờ người kia tỉnh lại, tay không nhàn rỗi, rút các mật hàm trong cung ra xem. Kể từ khi tiếp quản được thế lực gây dựng mấy thập niên của thái hậu, y nắm rõ gần như từng trận gió thổi cỏ lay trong cung. Ngón tay y gõ gõ trên bức mật hàm, cười đầy bí hiểm. Hoàng đế bí mật triệu hồi Thiệu An Lân. Buổi trò chuyện chỉ có ba người, bệ hạ, Thiệu An Lân và thái giám thân tín nhất là An Trung Hải. Bọn họ cụ thể đã nói chuyện gì thì không ai biết, bởi đó là thứ nội dung mà không ai được phép ở gần để nghe. Y quay sang nhìn Phó Thần đang say ngủ.
Chẳng lẽ Phó Thần thật sự đoán đúng kế hoạch của phụ hoàng?
Nếu không phải y nỗ lực chen ngang thì giờ Phó Thần đã là người của lão tam, chưa kể còn có Mục Quân Ngưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1189170/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.