Khi Tiết Duệ tỉnh dậy, điều đầu tiên y nhìn thấy là một đôi mắt ầng ậng nước trong veo. Gương mặt nàng không còn nát rữa đáng sợ như trước mà quay về dáng vẻ thanh lệ vốn có. Nàng ngồi bên giường Tiết Duệ rất lâu, không ngừng ngớ đến chuyện xảy tra trước khi nàng ngất đi. Nàng biết rõ sau đó Tiết Duệ đã vì mình mà làm những gì.
Ô Nhân Đồ Nhã thấy bọn họ tỉnh rồi, liền phất tay bảo người hầu lui hết xuống, không ở đó làm kỳ đà cản mũi.
Lúc này, bọn họ đều cần không gian riêng. Đến cả Phó Thần cũng không thèm liếc một cái mà quay lưng đi luôn. Chuyện tình cảm đôi lứa, chỉ có người trong cuộc mới quyết định được.
Sau khi mọi người đi rồi, cả hai vẫn im lặng nhìn nhau. Cuối cùng, Thanh Nhiễm buộc phải lên tiếng trước, "Chàng.....Sao chàng lại phải liều mạng như thế? Ta sống hay chết thì liên quan gì đến chàng?"
Tiết Duệ nâng tay lau hai má ướt đầm của Thanh Nhiễm, nhẹ giọng nói, "Sao lại không liên quan. Nàng sống ta sống. Nếu nàng....thì ta còn ở cõi đời này làm gì."
"Ta chưa hứa hẹn gì với chàng hết."
Không hứa hẹn, y làm thế cũng chẳng được gì.
"Nàng có theo ta không cũng không liên quan gì cả."
Thanh Nhiễm nhìn làn da tên cánh tay Tiết Duệ đã bị chất độc nhuộm đen. Dấu vết này sẽ bám trên người họ đến cuối đời.
Rồi nàng cầm lấy bàn tay ấy, áp lên mặt mình, "Nếu ta vẫn tiếp tục cự tuyệt, chẳng phải chàng phí công vô ích sao?"
"Nàng nói, mình động lòng rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/512738/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.