Lăng Lam xuống xe ngựa sau khi kiểm kê xong sổ sách ở cửa hiệu phía Bắc, bảo tì nữ bên cạnh đấm đấm vai cho mình, miệng vẫn còn đang lẩm nhẩm tính xem vụ nhập hàng vừa rồi dư ra được bao nhiêu bạc.
- Chủ nhân.- Một viên thị vệ quỳ xuống bái kiến nàng, Lăng Lam phất tay cho hắn đứng dậy.
- Hoàng thượng thế nào?
- Thưa, vừa bãi triều xong, lại bất bình với Long Nhương tướng quân, hiện bị đau đầu nên lui về nghỉ sớm ạ.
- ừm…- nàng gật đầu cho hắn lui, tay khẽ cọ nắp ly trà vào thành chén. Hương trà thoang thoảng đưa qua mũi giúp tinh thần sảng khoái phần nào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến Lăng Lam phấn khởi đứng dậy, nàng lăng xăng mang “rượu sim nức vùng” dâng lên vua Thái Đức, lấy lòng vị anh chồng đầy quyền lực này một chút thì mới hòng buôn bán phát đạt được, không khéo thấy rượu của Hỉ Lam ngon ngọt, bổ rẻ mà nhà vua vui lòng miễn nửa thuế cũng nên? Ngoài ra còn thắt thêm tình cảm gia đình, có ích cho phu quân nàng bị ông anh này trù dập mấy ngày nay.
Cái ý nghĩ ấy khiến Lăng Lam cực đắc chí, vừa dâng rượu cho vua vừa cười híp mắt, cười tới mức mấy viên thái giám bên cạnh cực nghi ngờ nàng bỏ thuốc xổ vào rượu trả thù hộ Hồ Bình vụ anh em Tây Sơn bất đồng ý kiến.
- Em dâu thật chu đáo quá!- Nguyễn Nhạc mỉm cười, thật sự cảm kích tấm lòng của Lăng Lam. Như cả hoàng hậu hay phi tần cũng đâu nghe tin nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-dai-quan/928949/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.