“Không phải lỗi của ngài, ngài thỉnh tội làm gì, thật là…” Cam Đình Đình muốn kéo Hoàng Bộ Ưng đứng dậy nhưng anh ta vẫn quỳ như trước. 
“Xin Hoàng thượng khai ân, tha thứ cho Thập nhất ca lần này.” Hoàng Bộ Quân cũng quỳ xuống. 
Trò gì vậy? Vô duyên vô cớ ở đây cái gì thỉnh tội cái gì khai ân, nhàm chán. “Bỏ đi, ta về Trường Xuân cung, các ngươi cứ tiếp tục.” Cam Đình Đình ôm đàn rời đi, chẳng thèm đến ý đến ba vị kia. 
“Các ngươi đứng lên cả đi.” Kỳ thực Hoàng Bộ Thần không định trách tội, chỉ là nhìn thấy Cam Đình Đình và Hoàng Bộ Ưng vui vẻ, còn hát cho Hoàng Bộ Ưng nghe, hắn bỗng cảm thấy không cam lòng. 
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Hoàng Bộ Ưng và Hoàng Bộ Quân cúi đầu, lui sang một bên. 
“Không sao, các ngươi lui cả đi.” Hoàng Bộ Thần phất tay, đi về phía Càn Thanh cung. 
Hai người ở lại thoáng nhìn nhau, thở dài một tiếng. 
“Không ngờ Thái hậu nương nương hát hay đến vậy, đây là lần đầu tiên ta được thưởng thức, cũng là giai điệu và tiếng ca ngọt ngào nhất.” Hoàng Bộ Quân cảm thán nói. 
“Phải, vốn tưởng cô ấy chỉ là một nữ tử chuyên đi dụ dỗ kẻ khác, không ngờ cả người lẫn tiếng ca đều đẹp giống nhau.” Hoàng Bộ Ưng vừa nghĩ đến khúc ca Cam Đình Đình vừa hát cùng nụ cười hòa lẫn tiếng ca động lòng người. 
“Người có giọng hát đẹp như thế, hẳn tâm hồn cũng rất đẹp.” Hoàng Bộ Quân cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra nguyên nhân khiến Hoàng thượng tức giận. 
“Phải, Thập tam 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-hau-nuong-nuong-muoi-sau-tuoi/594738/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.