Edit Bích Châu
Lưu công tử nói: "Lúc ấy quá tối. Hơn nữa ngươi không biết mà thôi, Ta còn chưa đến gần được Hải Đường, cửa gỗ ngay trong nháy mắt đã bị đánh nát rồi, Hắn còn bảo ta cút."
Sở Chỉ Nguyệt sờ lên Bạch Miêu, nhìn vẻ mặt kia hoảng sợ như vậy cũng không giống nói là dối.
Lưu công tử trông thấy lão nhị hung thần ác sát. Liền run giọng nói: "Nếu như ta có thể lần nữa nghe thấy thanh âm của hắn, khẳng định có thể nhận ra đấy."
"Thật sự." Sở Chỉ Nguyệt khiêu mi, trông thấy Lưu công tử lần nữa gật đầu.
Nàng liền cũng hô một tiếng. Lão đại xuất hiện ở trong sương phòng, Nàng liền cho lão đại đi mời Lạc Vương đến.
Lưu công tử sờ sờ cái cổ của mình, nghĩ thầm chính mình may mắn là không có đắc tội Sở Chỉ Nguyệt .
Đợi trong chốc lát, Lạc Vương quả thật là đến. Sở Chỉ Nguyệt đem Lưu công tử ở lại sương phòng bên cạnh, để cho hắn nghe lại rõ ràng Lạc Vương thanh âm.
Lạc Vương trông thấy Sở Chỉ Nguyệt mời chính mình. Liền cười nói: "Là muốn giảm giá cho bổn vương tám phần mười."
"Ta quay về suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy có lẽ nên mời Lạc Vương ăn một bữa cơm, đáp tạ Lạc Vương ân cứu mạng." Sở Chỉ Nguyệt nói ra.
Lạc Vương thần sắc như thường tựa hồ cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
"Bổn vương cũng nghe nói, Ngươi bán đấu giá tuy rằng chủ yếu kinh doanh đấu giá trân bảo. Thế nhưng là ngươi ở đây ngày thường cũng giống tửu quán bình thường, Ngươi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-qua-xau-bung/2078427/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.