Đợi sau khi mọi người rời đi, Vũ Văn Thượng chậm rãi bước đến trước người Trầm Lạc, cúi mắt nhìn xuống, Vũ Văn Thượng cực kỳ cao lớn, bị hắn nhìn như vậy, Trầm Lạc cảm thấy bị đè nén vô cùng.
Nhất thời khí thế muốn hỏi ngược lại Thái tử lúc trước giảm đi một nửa, yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc, Trầm Lạc không chịu nổi, nắm chặt tay ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi con ngươi thâm thúy củaThái tử, Trầm Lạc ổn định lại tinh thần, : “Xin hỏi Thái tử Điện hạ, dân nữ đã phạm tội gì?”
Vũ Văn Thượng nhếch môi hừ nhẹ, ngay sau đó lùi về phía sau một chút cũng không tiếp tục dùng cái nhìn bức bách như vậy nhìn Trầm Lạc nữa.
“Tội gì? Trầm cô nương đã quên mới vừa rồi không có quỳ xuống hành lễ với Bổn điện sao?”
Trầm Lạc bối rối, nháy mắt nghĩ ra, vừa rồi nàng nóng lòng giải thích hộ Bạch Mạn Thanh, hi vọng Thái tử nể mặt cậu tha thứ cho Bạch Mạn Thanh, nên không quỳ xuống hành lễ như các thiên kim khác.
Từ nhỏ nàng được cha mẹ nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, vào trong cung gặp phải tình huống khẩn cấp như thế, toàn bộ quy củ đều không nhớ tới. Trầm Lạc tự biết đuối lý, khẽ nghiêng người, giọng nói mềm mại: “Dân nữ không phải cố ý muốn đắc tội Thái tử Điện hạ, mong Điện hạ tha thứ.”
Vũ Văn Thượng giống như muốn đối đầu với Trầm Lạc, cố tình không để cho Trầm Lạc rời đi. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng cuối tháng mặt khẽ động, ngay sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-vo-si/2152702/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.