Lời nói của Trương ngự y không thể nghi ngờ như một quả kình lôi nổ đánh mạnh vào trong lòng Trầm Lạc và nổ tung, nhìn Đỗ Nhã Y đang ngủ thật an tĩnh và ngọt ngào, Trầm Lạc không biết nên nói gì. Thân thể Đỗ Nhã Y vốn không tốt, nhưng nếu nàng không có ăn Hoa Quế cao thì có lẽ nàng có thể chống đỡ được mấy năm nữa. Đỗ Nhã Y cố ý ăn Hoa Quế Cao chẳng lẽ đã có tâm muốn chết sao?
“Trương ngự y, ngươi viết một đơn thuốc đem chất độc trong người Đỗ cô nương giải đi.” Thanh âm thản nhiên vững vàng của Vũ Văn Thượng vang dội trong tẩm điện, trên mặt Vũ Văn Hạ không có bất kì biểu tình gì, không có thương tiếc cũng chẳng có đau thương. Uy Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn Đỗ Nhã Y đang nằm ở trên giường, không khỏi thờ dài nói:” Ông trời ban cho nàng một dung mạo xinh đẹp, nhưng lại có một than thể bệnh tật.” Tâm trang Trầm Lạc đã xuống thấp bởi vì lời nói của Mẫn Mẫn lại càng xuống thấp hơn.
“Điện hạ lão thần trước khi đến không có nghĩ đến sẽ chữa trị cho Đỗ cô nương, cho nên thuốc mang đến đây chỉ là một ít thuốc trị thương hàn mà thôi. Lão thần sẽ trở về Ngự Y viện kê đơn thuốc và lấy thuốc.” Trương Ngự y cúi người cung kính đáp lời. Vũ Văn Thượng đáp lời một cái, sau đó quay đầu đối với Trầm Lạc và Uy Mẫn Mẫn nói:” Các ngươi về sương phòng trước đi, chuyện này bổn Điện hạ sẽ tự mình xử lí.” Uy Mẫn Mẫn gật đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-vo-si/2152800/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.