Thượng Trang căng lớn hai mắt nhìn nữ tử bên dưới, nàng ấy nói cái gì?
Nàng ấy nói... Diệc Trang?
Nàng ấy gọi nàng là... Tỷ?
Chẳng biết tại sao, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên rút tay trở về, ánh mắt nhìn Linh Khuyết trở nên sắc bén, run rẩy đôi môi, mở miệng: "Linh Thục Viện không được nói lung tung!"
Vương phi của Nguyên Chính Hoàn không phải Diệc Trang, Linh Khuyết nàng ấy sao có thể là Diệc Trang được?
Khi đó ở Thành Vương phủ, nàng cho Linh Khuyết xem miếng ngọc bội của mình nhưng nàng ấy lại một mực phủ nhận. Thời điểm đó, nàng thậm chí còn có loại cảm giác mãnh liệt, cảm thấy nàng ấy chính là muội muội thất lạc nhiều năm của mình.
Mãi tới khi nàng ấy nói chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bội đó, trái tim Thượng Trang một mặt thả lỏng, một mặt lại thất vọng.
Khi đó nếu nàng ấy thừa nhận, nàng sẽ không làm như vậy. Hiện tại, nàng ấy lại nói mình là Thượng Trang, cái này khiến nàng phải xử sự thế nào?
Linh Khuyết chậm rãi đưa tay lấy ra miếng ngọc bội đã làm bạn bên mình suốt mười bốn năm qua. Nàng ngước mắt nhìn Thượng Trang, nhỏ giọng: "Vật này, đã đủ chưa?"
Thượng Trang nhíu mày, bất giác lui về sau nửa bước: "Đây là ngọc bội ta đưa cho ngươi, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Linh Khuyết cười chán nản, nàng xoay người đi tới bên giường, lục lọi dưới gối một phen. Thời điểm quay đầu lại, Thượng Trang thấy rõ trong tay nàng có thêm một miếng ngọc bội.
Cùng ngọc bội đeo trên người Linh Khuyết giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-cung-phuong-duy-xuan-tuy-phe-phi/1014327/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.