Đáp án đương nhiên là không đổi, bởi vì ông là Hoàng đế, kim khẩu đã mở nào có thể thay đổi?
Như vậy, còn nàng thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy mà tiếp nhận nó?
Thượng Trang cười bất đắc dĩ, chẳng lẽ, nàng còn cách nào khác?
Thái tử không thích nàng, điều này trong lòng nàng rõ hơn bất kỳ ai. Chuyện lần đó, hắn chẳng qua coi nàng là một người khác, mà lúc Hoàng đế ép hỏi, hắn vì quá xúc động mà làm càn.
Hắn chỉ phản nghịch lần đó, không hơn.
Dùng điểm tâm xong, Thượng Trang hầu hạ Hoàng đế uống thuốc, sau đó mới dìu ông về giường. Nằm được một lát, ông cho mọi người lui xuống.
Rời khỏi đại điện, Thượng Trang thấy đám cung nữ bên ngoài ghé tai nhau nói gì đó. Nàng không nghe rõ, nhưng cũng có thể đoán được.
Đơn giản là bệnh tình của Hoàng đế.
Thấy Thượng Trang đi ra, các nàng vội tản ra, cười gọi nàng một tiếng "Vu thượng nghĩa". Thượng Trang cũng không có tâm tình đi so đo, chỉ cười đáp lễ rồi đi về phía trước.
Bệnh tình của Hoàng đế không có gì thay đổi, nhìn sắc mặt thái y mọi người đều có thể nhận ra. Nàng khẽ lắc đầu, không biết ngày Hoàng đế băng hà, trận tranh đấu này sẽ thảm thiết tới mức nào.
Đi được một đoạn, nàng thấy Trần Trung từ xa chạy tới.
Thấy nàng, thái giám vội hỏi: "Sao thượng nghĩa lại ra đây?"
"À, Thánh Thượng đang nghỉ ngơi, ngài kêu mọi người lui xuống." Thượng Trang cúi đầu trả lời.
Trần Trung gật đầu: "Hôm qua hầu hạ Thánh Thượng một đêm rồi, ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-cung-phuong-duy-xuan-tuy-phe-phi/1014462/quyen-3-chuong-16.html