Ngoảnh đầu nhìn lại sau lưng, ta đã thấy vị sứ thần Tùy Khâu đã đứng chắp tay ngay ngắn từ bao giờ. Ta quen miệng đáp:
“Vi đại nhân bình thân.”
Vi Bạch Thái cẩn thận vái thêm một cái nữa rồi mới thẳng lưng đứng dậy, nhìn ta mỉm cười hiền hòa:
“Điện hạ có thể bớt chút thời gian gặp lão thần, lão thần thực vinh hạnh.”
Nói đoạn, ông ta giang tay làm động tác mời ta đi đến mái đình nhỏ ở giữa hoa viên. Đằng nào cũng có lệnh bài của Hoàng Đế trong tay rồi, ta không còn gì phải e ngại, bèn gật đầu với ông ta rồi thẳng bước tới phía mái đình kia, kéo ghế ngồi xuống. Vi Bạch Thái tuổi tác đã cao, râu tóc bạc trắng, đi lại chậm chạp. Đến khi ta đã yên vị, ông ta mới rề rề đi tới nơi.
“Vi đại nhân, mời ngồi.”
Sẵn có kỷ trà ở đây, ta bèn nhấc ấm trà xuống khỏi lò than, chậm rãi rót cho Vi Bạch Thái một chén.
“Tạ công chúa điện hạ.”
Vi Bạch Thái lọng cọng ngồi xuống, cầm chén trà lên thổi phù phù, mãi lâu sau mới uống được một ngụm, cười nói:
“Lão thần già cả rồi. Đúng là khiến điện hạ chê cười.”
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đi vào vấn đề chính:
“Bản cung nghe nói Vi đại nhân có vài lời muốn nói với bản cung phải không?”
Vi Bạch Thái vuốt râu, nhìn ta trầm ngâm:
“Điện hạ ở đây sống có tốt không?”
Câu hỏi này của Vi Bạch Thái thực buồn cười. Dù ở đây có không tốt thì cũng chẳng thể tệ hơn lúc ở Tùy Khâu được. Nếu người ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-cung/2695668/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.