Giao thừa đêm ba mươi, cho dù đã mười một giờ tối, trên đường vẫn còn đông người tấp nập như cũ, vô cùng náo nhiệt.
Bữa tối Hạ Đàn cũng không ăn nhiều lắm, nên bây giờ lại cảm thấy có chút đói bụng.
Đi xuống cầu, đi thẳng một đường đến phố ăn vặt đối diện.
Cô muốn đi mua bánh mứt táo mà mình thích nhất.
Hàn Triệt nhìn bóng dáng vui vẻ màu hồng nhạt phía trước, trong mắt nổi lên ý cười.
Anh đi theo phía sau.
Quầy hàng bán bánh mứt táo đã chật kín người, Hạ Đàn đợi một hồi mới đến lượt mình, vội vàng chen vào.
Cô vui vẻ hô, “Chú Cát, cháu muốn một gói bánh mứt táo ạ.”
Ông chủ quầy hàng bánh mứt táo họ Cát. Nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu và cười rộ lên: “Là tiểu Đàn à, đi chơi sao?”
Hạ Đàn cười tủm tỉm, “Đúng ạ, chúc chú năm mới vui vẻ.”
“Ôi, cháu cũng năm mới vui vẻ nhé.” Chú Cát cười ha hả, thối lại tiền lẻ cho khách, sau đó lấy một cái túi mới gói lại bánh mứt táo cho Hạ Đàn, thuận miệng hỏi tiếp: “Ba mẹ cháu đâu rồi?”
“Bọn họ trở về quê rồi ạ.”
“Ừm, thế cháu sao lại không về chung vậy?”
“Cháu phải ở lại trông coi khách sạn ạ.”
“Ôi, là tiểu Đàn sao.” Thím Cát vừa hết bận, thấy Hạ Đàn đứng ở trước quầy hàng, cười bắt chuyện, “Đi chơi sao?”
Hạ Đàn cười khanh khách, “Đúng ạ, chúc thím năm mới vui vẻ nha.”
“À, cháu cũng vui vẻ nhé.” Thím Cát mỉm cười, đôi mắt liếc qua chợt tầm mắt rơi xuống trên người Hàn Triệt đứng bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-luyen/51412/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.