Hôm đó, Tiểu Xuân không biết là mình đã về nhà như thế nào nữa.
Nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc ngồi trên giường, mặt trời bên ngoài đã lên cao cũng không hề nằm xuống ngủ.
Tia sáng bên ngoài rọi vào nhà, ánh nắng vàng rực chiếu trên mặt đất, len lỏi qua khung cửa sổ.
Tiểu Xuân vẫn cảm thấy chuyện đêm qua mình trải qua chỉ như một giấc mơ. Trong mơ, tên to con kia biến thành một dáng vẻ khác, vô cùng kì quái, nhưng vẫn không hề mất đi sự ngốc nghếch thường ngày.
“Hưm….”
Tiểu Xuân nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày.
Khi Lý Thanh vẫn đang được thanh lợi khí kia bay quanh, hắn đã hỏi Tiểu Xuân một câu.
Câu hỏi kia được hỏi bằng giọng vô cùng cẩn trọng, khiến Tiểu Xuân sửng sốt một lúc lâu.
Hắn hỏi: “Cô sẽ hại ta à?”
Lúc ấy, cả người Tiểu Xuân đã bị luồng khí quanh thân Lý Thanh làm cho nhũn cả người, nghe mấy lời này lại càng muốn ngã ra đất.
Đùa nhau à…
Tiểu Xuân nhìn chằm chằm Lý Thanh, thật sự muốn mở miệng nói với hắn—–dáng vẻ của huynh bây giờ, chỉ cần nhúc nhích ngón tay ít thôi cũng đủ khiến Tiểu Xuân ta thành bánh xuân* rồi, ta còn chưa sợ đến mức co giò bỏ chạy, huynh lại ở đó mà chịu thua cái gì chứ.
(*bánh xuân: một loại bánh dẹp của Trung Quốc, được ăn vào tiết Lập Xuân, ở đây chị chơi chữ, Tiểu Xuân – bánh xuân, ý bảo anh nhúc nhích một phát là chị bẹp như cái bánh kia vậy :)) )
Chỉ là, sau khi Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ kinh người kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-son-co-quy/1179983/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.