Trong lúc ăn cơm, Tiểu Xuân hỏi Vương Thành.
“Hạ Hàm Chi đâu?”
Vương Thành hơi nghẹn họng.
“Khụ khụ, là Chưởng viện, muội nên đổi xưng hô thành Chưởng viện đi.”
Tiểu Xuân: “Ồ, vậy Chưởng viện đâu rồi, sao y không ăn cơm?” Có phải tự đi ăn đồ ngon rồi không, Tiểu Xuân âm u nghĩ.
Nói đến Hạ Hàm Chi, vẻ mặt Vương Thành tràn đầy vẻ kính nể, y để cái bánh bao không nhân cứng ngắc xuống, nói với Tiểu Xuân: “Có lẽ huynh ấy đi múc nước cho chúng ta đó.”
“Múc nước?” Tiểu Xuân hơi kinh ngạc “Huynh ấy không phải Chưởng viện sao, tại sao lại đi múc nước.”
Vương Thành duỗi một đầu ngón tay, lắc lắc.
“Lúc muội mới đến đây có suy nghĩ gì?”
Tiểu Xuân: “Hoang vu, à không, chỉ hơi hoang vắng thôi.”
Vương Thành gật đầu nói: “Nói rất đúng, chưa kể đến việc, Thanh Đào viện chính là nơi cao nhất của núi Bạc Mang, người thường muốn lên đến đây cần thời gian cả ngày, mà đầm nước gần đây nhất, coi như là người tập võ thì cũng cần hai canh giờ mới có thể đến nơi. Nếu sư huynh đệ chúng ta muốn đi múc nước, e là sẽ không thể về trong ngày đâu.”
Tiểu Xuân: “Cho nên mọi người mới để Chưởng viện đi múc nước?”
Vương Phàm ngồi cạnh cũng giải thích: “Bọn ta sao dám chứ, là vì sau khi Chưởng viện đến đây thấy bọn ta quá cực khổ, nên mới quyết định giúp bọn ta đó.”
Ngô Sinh cũng không nhịn được nói: “Chưởng chưởng chưởng chưởng viện rất lợi hại, mỗi lần huynh ấy đi chỉ chỉ chỉ chỉ cần một canh giờ.”
Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-son-co-quy/1180021/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.