Cuối cùng Dụ Sân cũng hiểu ra ý nghĩa của mấy chữ cái kia, hai má cô nóng rực, lung tung gật đầu.
Bên trong Khánh Công Yến có tiếng người ồn ào.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Dụ Sân lại không dám nhìn cậu, chỉ nói: “Nên tới chúc mừng sinh nhật Kiều Huy rồi!”
Lúc cô ngượng ngùng, rất thích tìm cớ nói chuyện.
Trong lòng Bách Chính cười không ngớt, vừa lúc Đại Quang đi ra, vẫy tay với bọn họ: “Anh Chính, bọn anh đến rồi à.”
Bách Chính nói với Dụ Sân: “Đi vào thôi.”
Đây là lần đầu tiên Dụ Sân tới nơi này, tấm rèm pha lê lấp lánh dưới ánh sáng màu vàng ấm, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.
Đại Quang giúp bọn họ mở cửa phòng bao, bên trong có mười mấy nam thanh nữ tú, ngồi xúm quanh chiếc bàn để chơi bài.
Bách Chính vừa bước vào, đám thiếu niên hú lên: “Anh Chính đến rồi, đến muộn uống một ly.”
Bách Chính cũng sảng khoái: “Được.”
Mọi người ào áo đến chào hỏi Dụ Sân: “Dụ Sân mau tới đây ngồi.”
Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ ngồi trên sô pha ở trong góc.
Dụ Sân gật đầu, cô nhìn qua một vòng, phát hiện đa số đều quen mặt, chỉ có một ít là lạ mặt thôi, ầm thâm nhìn chằm chằm cô.
Mấy người chưa gặp qua cô nhỏ giọng nói: “Cô ấy chính là Dụ Sân à, xinh thật đấy.”
“Nếu không thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/1323451/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.