Mặt đất mùa thu có chút ẩm ướt, bước chân thiếu niên bước đi rất vững vàng.
Dụ Sân từ sau lưng nhìn cậu, khuôn mặt nghiêng của Bách Chính rất anh tuấn, vừa ngầu vừa đẹp trai, vì quãng thời gian này khắc khổ rèn luyện, bị đen đi không ít, lúc không làm trò, nhìn cực kỳ đàn ông.
Cánh tay mềm mại của cô ôm lấy cậu, lần đầu tiên cảm thấy Bách Chính thật đẹp trai.
Xuất phát từ sự ngượng ngùng, cô hơi nâng nửa người trước lên, không áp vào người cậu.
Ánh mắt đánh giá của Dụ Sân, đương nhiên Bách Chính cũng cảm nhận được, cậu không được tự tại lắm: “Nhìn gì chứ, lần đầu quen biết anh sao?”
Dụ Sân khẽ cười một tiếng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Tiếng cười vừa thấp vừa dịu dàng, hô hấp bên tại cậu ngứa ngáy.
Bách Chính bị ghẹo không có cách nào khác, xụ mặt xuống: “Còn cười nữa anh hôn em đấy tin không?”
Dụ Sân rất biết nghe lời, ngậm miệng lại.
Bách Chính cõng cô đi một quãng đường rất xa, sắp tới tiểu khu nhà Dụ Sân, Bách Chính mới buông cô xuống.
“Ngày mai nhớ tới xem thi đấu.”
“Được.” Dụ Sân gật đầu.
Cô ngoan ngoãn thế này, đôi mắt to mềm ướt, khi nhìn lên, khiến trái tim người ta lung lay.
Bách Chính mím môi, nhớ tới giấc mơ kiều diễm mấy đêm này.
Dụ Sân đã đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/1323460/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.