Dụ Sân gọi mấy tiếng, bên ngoài cửa cũng chẳng có động tĩnh gì. Nửa đêm bắt đầu mưa hạt nhỏ, từ cửa sổ nửa khép nửa mở chỉ nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng mưa tí tách rơi.
Bách Chính dựa vào tường trong nhà vệ sinh, bình tĩnh nhìn cô.
Dụ Sân không có cách nào gọi Từ Học Dân đi vào, cô chọt chọt bả vai thiếu niên: “Bách Chính, gọi chú Từ vào đây.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 42 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Anh đã nói rồi, không cần ông ta.” Cậu nhìn Dụ Sân một cái, cũng muốn cô nhớ kỹ một chút, đừng có mà con chó con mèo nào cũng đi cứ.
Hai người giằng co một lúc lâu, sắc mặt Bách Chính khó coi thêm vài phần, nhưng cậu cực kỳ nhẫn nại, cậu trầm mặc không nói chuyện, cứ nhất nhất giằng co với cô thành cái cục diện bế tắc như này.
Tính mục đích của cậu rất mạnh mẽ, thực sự mà điên lên đến cả bản thân mình cũng có thể hại.
Dụ Sân cắn răng, lần mò cởi thắt lưng cho cậu.
Bách Chính rũ mắt nhìn động tác của cô.
Dụ Sân mâm mê cởi thắt lưng ra, động tác của cô không thuần thục, lăn lộn mất nửa ngày. Lúc trước khi giúp cậu kéo khóa, cô nhìn chằm chằm phản ứng của cậu.
“Anh….Anh lại….”
Bách Chính đè ngượng ngùng xuống, cậu cũng không nghĩ tới sẽ thế này: “Em chậm quá,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/1323467/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.