Chính Đức đế sải bước đến đón, vẫn còn mặc giáp vàng, cũng chưa búi tóc, tóc dài tán loạn phóng túng không chịu ràng buộc, mặt đầy bụi đường. Thần thái nóng nảy khẩn trương, lại cố gắng áp chế ra vẻ bình tĩnh.
Chỉ Hạnh ý nghĩ như tia chớp, mơ mơ hồ hồ đoán được một chút manh mối. Nhưng nàng vẫn hành quốc lễ, một chút cũng không qua loa. Đúng, đời sau của Phó thị nam hàng nữ không hàng. Nàng sẽ quỳ gối hành quốc lễ, chỉ vì nàng là "phu nhân Hứa thị của Phùng tổng tri huyện Đại Yến", cũng không phải là Phó thị đích truyền khuất phục Mộ Dung hoàng gia.
Lý cùng lễ, cho dù là trước kẻ thù truyền kiếp cũng phải đứng vững cắn chặt.
Chính Đức đế thô lỗ qua loa hành sư lễ, "Không cần, chúng ta đều biết, ta chịu không nổi lễ của cô. Được rồi, ta chỉ đụng đến chút da lông, nhưng cũng tính là đệ tử ngoại môn."
Ngươi gặp quỷ. Chỉ Hạnh ôn tĩnh cúi mắt không nói, trong lòng lại mắng lên. Rà trộm sư, ai cho ngươi vào ngoại môn? Nếu biết rõ chịu không nổi lễ của ta... Ta không tiếp lời, ngươi có thể làm gì ta?
Nhưng đối với vô lại lưu manh, định lý im lặng là vàng nhất định bị đánh vỡ. Hắn rất thẳng thắn nói, "Ta tránh Tam Lang, sai người tra qua mẫu thân, bà ngoại, bà cố cô. Việc này cũng không là bí mật gì, rất dễ tra xét. Chỉ là người đời buồn cười lại không để ý đến phụ nhân khuê các, chưa từng hoài nghi qua... Cũng có thể là bà cố cô trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-vien-nguyet/174783/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.