Hoa Châu luân hãm, quân tướng biên quan nhận được quân lệnh của hoàng đế tập kết ở Trần Châu, nghĩ cách dựa vào mấy đồi núi thấp bé cùng quan ải biên thành nhiều năm không tu sửa tử thủ xuống... Đáng tiếc vẫn liên tiếp bại lui.
Một là, Đại Yến thật sự hòa bình lâu lắm, binh tinh tướng mạnh chân chính đều tập trung ở An Bắc quân, phần lớn quân của biên quan khác đều chưa từng thấy máu. Mà An Bắc quân sau khi mất đi hai vị Mạc tướng quân, đã bắt đầu chia rẽ, đều tự làm chủ, có một có chút dã tâm, thậm chí âm thầm bảo lưu thực lực. Giống như một mâm cát rời rạc, như rắn mất đầu, cho dù đã chỉ định phó soái lâm thời, đáng tiếc ai cũng không nghe hắn.
Quân đội phân tán không hề có hệ thống chỉ huy như vậy, có thể đánh thắng mới là kỳ quái. Có thể chống đến lúc này, gần như đều là dựa vào nam nhi Đại Yến vốn trọng nghĩa khí, kiên trì đắp thành núi xác kéo dài đến nay.
Hai là, phát hiện Đại Yến chỉ là con cọp giấy, các bộ Bắc Man như chim ưng ngửi thấy mùi thịt thối, đuổi theo bước chân Đát Tề Nhĩ, vọt về Đại Yến hướng tới đã lâu, mập đến chảy mỡ... Cuồn cuộn không dứt từ cửa Nhạn Hồi Quan đã bị hủy đổ về, đốt giết cướp bóc thỏa mãn dục vọng đói khát máu tanh... Giống như không ngừng tiếp viện cho Bắc Man.
Hôm nay, thành Trần Châu sắp bị phá, muốn thủ thành hay bỏ thành, các tướng vẫn đang trong chủ doanh tranh luận không ngớt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-vien-nguyet/174788/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.