Bút thẳng lay động trên giấy, Tam Lang vừa tắm xong, thay bào phục hoàn toàn mới, tóc vẫn ướt sũng, lại ngồi xuống bắt đầu làm bản hỏi đáp trên công đường, viết rất nhanh. Nói cho cùng hắn cũng đã làm tri huyện lang của hoàng thượng ba bốn năm, rất nhiều dụ lệnh cùng thánh chỉ, thảo phê, đều từ tay hắn mà ra. Nhờ đó nét chữ của hắn vừa đoan chính thanh nhã, lại cứng cáp bay bổng, tốc độ cũng tăng lên từng ngày.
Đến ngọc lao, hưởng thụ đãi ngộ hoàng thân, kỳ thật không tệ. Thủ vệ nơi này cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, hoàng thượng rốt cục có thể quang minh chính đại cho ám vệ vào bảo hộ, nhưng hắn chỉ cầu tắm rửa thay quần áo, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, mà bắt đầu làm việc tăng tốc.
Nhanh xong nợ, nhanh về nhà.
"Làm chết à! Tóc cũng không lau? Vợ chồng các ngươi đều bán cho ta!" Hoàng thượng lại mặc quần áo ám vệ đi theo tiểu thái giám mang một đống hồ sơ đã chọn lọc vào, vừa nhìn liền bất mãn, "Bị bệnh không thể làm việc thì sao đây?”
"Khởi bẩm hoàng thượng, tội thần không rảnh." Tam Lang cúi đầu viết nhanh, đầu cũng không nâng.
Hoàng thượng than thở, cầm lấy một miếng khăn vải, có chút ngốc giúp hắn lau tóc, lại theo thói quen sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, "Xem xem, chủ tử tốt như ta vậy tìm đâu ra? Hoàng hậu ta còn không có giúp nàng lau tóc qua đâu.”
Tam Lang cũng theo thói quen cầm lấy góc khăn vải, dùng tay trái lau những nơi mình bị sờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-vien-nguyet/2648789/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.