Chỉ Hạnh trong đầu còn đang nổ ầm ầm, "Chàng, chàng thế nào...”
"Nàng nha, đối với người khác đều cảnh giác vô cùng phòng bị có thừa, sao đối với ta liền không có?" Tam Lang bất đắc dĩ nhỏ tiếng, “Nàng cũng không ngẫm lại, ta là tri huyện lang, văn thần bên cạnh hoàng thượng. Có thể sẽ phải sao chép sửa chữa những ghi chép bí mật của hoàng gia, sao có thể chưa từng nhìn thấy? Không ngờ nàng còn đem sách tổ tiên lưu lại tùy tiện cho ta xem... Nói thật đi, còn có ai xem?”
Chỉ Hạnh ngây ngốc lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh hồn lại, khẩn trương nắm lấy Tam Lang, "Chàng, chàng có thể... sau khi nương truyền cho ta, trừ chàng ra ta chưa từng cho bất kì kẻ nào biết!
Quả nhiên. Tam Lang thở dài, lấy dược cao, nhẹ nhàng xoa ngón tay có chút sưng đỏ của nàng, "Nàng tin ta như vậy... Ta cũng không biết phải nói gì cho tốt. Ta nên đem nàng giấu gấp.”
"... Đừng cho cẩu hoàng đế biết. Bọn họ không phải thứ tốt..." Chỉ Hạnh rơi lệ.
"Sao có thể? Ta còn sợ hắn quan tâm đến nữ nhi chúng ta. Thái tổ hoàng đế để lại di mệnh, phải nâng hậu nhân của Phó thị lên vị trí hoàng hậu.”
"Ai thèm?" Chỉ Hạnh căm giận mắng, "Cái tên tiểu nhân đó! Hoạn nạn thì hứa cái gì cả đời cả kiếp chỉ hai người, thái tổ nãi nãi giúp hắn có được thiên hạ, khi phú quý thì cái gì cũng quên... không để thiên hạ đổi chủ, đã là thái tổ nãi nãi niệm tình cũ rồi...”
Càng nói càng thương tâm. Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-vien-nguyet/2648884/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.