Phổ Đà Sơn quanh năm nhiều sương mù, con sông nhỏ phía sau núi sương mù tràn ngập. A Âm ngồi trên cây, vươn dài cổ cũng chỉ liếc được cái eo nhỏ nõn nà như ngọc lộ ra trên dòng sông.
Chậc chậc chậc, e là tiên nữ trên Thiên Cung cũng không có làn da đẹp như A Tấn chúng ta... A Âm bộ dạng uể oải suy nghĩ, đôi mắt nhìn Cổ Tấn không rời, như dán dính vào nhau.
Kiểu không câu nệ tiểu tiết từ trong xương cốt này, thật đúng là kế thừa tính khí của người nuôi dạy nàng.
Cổ Tấn ra khỏi sông sau nửa ngày ngâm mình, mới mặc xong áo lót bên trong, áo bên ngoài còn chưa mặc, còn treo trên người, thì nhìn thấy A Âm đang ngồi trên cành cây, ánh mắt sáng ngời, chân đung đưa.
Hắn sững sờ, trên mặt vẫn lạnh lùng, chỉ là ngón tay thon dài đang buộc đai lưng cứng ngắc lại.
"A Tấn, làn da huynh thật đẹp, so với nữ quân Tiên tộc chúng ta còn mềm mại hơn, có phải Thanh Y lặng lẽ để lại cho huynh loại tiên lộ thượng đẳng, chia cho ta một chút đi." A Âm sờ lên mặt của mình, ánh mắt nhìn trên người Cổ Tấn, vẻ mặt thoả mãn và hiếu kỳ.
Cổ Tấn lấy lại tinh thần, lúng túng ho khan một tiếng: "Hồ đồ! Muội là một tiểu cô nương, ở đâu học được kiểu cư xử không ra thể thống này! Sao có thể nhìn lén người khác tắm rửa!" Mặt hắn lạnh lùng, chỉ là lỗ tai lại đỏ bừng, hơi có ý thẹn quá hoá giận.
A Âm khẽ giật mình, che miệng cười rộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-an/1650137/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.