Không khí yên tĩnh đã lâu, thẳng đến Vân Hi cảm giác được chân truyền đến một trận tê dại, nàng mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, vừa muốn đứng lên, đùi một trận co rút, nàng lại ngã ngồi trên thảm dày, trong phòng độ ấm không thấp, nhưng nàng lại cảm giác được rất lạnh.
Thủ thuật che mắt?
Chẳng lẽ chỉ là vì trốn tránh Mẫn Bác Luân giám thị, mới tìm đến một người khác đến phá thân thể của nàng?
Nghĩ đến nơi đây, Vân Hi đối với hắn vài điểm hảo cảm lập tức mất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảnh, ngón tay rất nhanh nắm góc áo ngủ, hàm răng cắn môi anh đào, ý đồ làm cho chính mình thanh tỉnh một ít, coi như một giấc mộng? Hiện tại chính là nàng muốn quên, cũng không thể quên được rồi, một cô gái tối quan trọng là trinh tiết nhưng lại cho một người không biết là ai, nàng nên khóc sao?
Trong lòng có chút đau nhức, nàng lại chính là gắt gao ôm lấy chính mình……
“Ông chủ, cô chủ đã trở về!” Sau khi xe của Mẫn Hiếu Triết đi xa Mẫn gia, quản gia vẫn canh giữ ở cửa lớn đi vào phòng sách hướng Mẫn Bác Luân thông báo .
“Ừ, Mẫn Hiếu Triết đưa nó trở về?” Mẫn Bác Luân hai mắt khôn khéo sớm đã thông qua cửa sổ ở mái nhà thấy được một màn kia.
“Đúng vậy!” Quản gia trả lời, lại thấy Mẫn Bác Luân hai hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
“Gọi điện thoại nói với cậu hai, bảo nó chú ý cô gái đó!” Mẫn Bác Luân bình tĩnh, nghĩ đến gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-bi-lao-cong-nguoi-la-ai/439182/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.