Mưa xuân như dầu.
Ở phía trên tượng đá có một bộ xương khô ngồi xếp bằng giống như đang cảm nhận trời đất.
Ở phía trước xương khô có một thanh kiếm yên tĩnh cắm xuống dưới.
Trên mặt Hồng Bách Uy lập tức hiện lên vẻ kích động, ông trời không tuyệt đường của người!
Nhìn bảo kiếm có ánh sáng tím đang lưu chuyển xung quanh, đây rất có thể là pháp bảo được Lục Địa Tiên sứ dụng!
Hắn ta đi tới phía trước bộ xương khô, sau khi thăm dò xác định không có nguy hiểm mới rút kiếm ra.
Mà ngay khi thanh kiếm được rút ra, bộ xương khô của đạo nhân lập tức hóa thành bột phấn biến mất ở giữa trời đất.
Hắn ta cầm thanh kiếm ở trên tay, có thể cảm nhận được thời cơ ẩn chứa bên trong bảo kiếm.
Trên mặt Hồng Bách Uy toát ra nụ cười.
Hắn ta đứng lặng ở trên đỉnh đầu pho tượng to lớn quan sát cả tòa cổ thành.
Chưa ra khỏi Thiên Cơ Bí Cảnh nên chưa thể biết được cơ duyên kia thuộc về ai!
Hồng Bách Uy lạnh lùng thở dài, một lúc sau đeo cổ kiếm nhảy xuống khỏi tượng đá.
......
Tiêu Nhị Thất cõng La Hồng bước đi bên trong màn mưa.
Vẻ mặt Ngô Mị Nương lạnh lùng cầm kiếm cũng theo sát ở phía sau.
Nguyên khí trời đất khổng lồ hội tụ ở trong hẻm nhỏ tạo nên thanh thế to lớn, dẫn tới không ít sự chú ý của các thiên tài trong cổ thành.
Bàn chân giẫm đạp trên mặt đất, nước mưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-cap-ke-phan-dien/1709904/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.