Lãnh Thiệu Dương không phục nói: “Vậy tôi thực sự cần làm quen lại với vị tư lệnh Long Môn này chút rồi.
”
Du Kinh Hồng nói: “Đối với thân phận của Diệp Vô Phong, phải giữ tuyệt mật.
”
“Hiểu rồi.
” Lãnh Thiệu Dương gật đầu.
Diệp Vô Phong dẫn theo đám người Đường Trảm, tổng cộng có tám người tới trước bàn lớn bên này.
Du Kinh Hồng đứng dậy liên tục giới thiệu: “Vị này là tư lệnh quân khu Hoa Hải.
”
Lãnh Thiệu Dương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong, đưa tay ra: “Lãnh Thiệu Dương.
”
Diệp Vô Phong cũng đưa tay ra bắt lấy tay của anh ta: “Diệp Vô Phong.
”
Cứ như thế hai bên tự mình giới thiệu, tuy rằng đơn giản, nhưng có thể nhận thấy được sự tự tin cực lớn của hai bên.
Lãnh Thiệu Dương rất tự nhiên ngồi ở ghế chủ trì, lúc anh ta để Du Kinh Hồng ngồi ở ghế khách danh dự, cô ta kiên quyết từ chối không ngồi, để Diệp Vô Phong ngồi vào ghế khách danh dự, cô ngồi xuống ghế của người phó chủ trì.
Đường Trảm cao to ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong, một cặp mắt hổ nhìn chằm chằm đại ca, nhanh như chớp chuyển động, nhưng lại cực kì bình tĩnh.
Sáu người anh em của họ cũng rất yên lặng, ngồi ngay ngắn, tròng mắt cũng di chuyển rất linh hoạt.
“Ha ha!” Lãnh Thiệu Dương biết thân phạn của bọn họ, không nhịn được cười lớn.
“Các vị đây đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, bây giờ lại về dưới trướng của Lãnh Thiệu Dương tôi, trở thành lính dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-cap-o-re/2450256/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.