Là cô sao?"
"Tôi không thể đến thăm chị sao?"
"Tất nhiên. Tất nhiên là cô có thế chứ" Dung nhan bình tĩnh nói, đứng sang một bên nhường đường cho thư kí của chồng mình, Tang Tiểu Vân, vào trong nhà.
Tang Tiểu Văn đã đến đây vài lần nên không lạ lẫm lắm. Cô tự nhiênbước vào phòng khách. Đập vào mắt cô đầu tiên là bức ảnh Chu Tử Toànphóng to treo trên tường. Cảnh chụp ở trong bức ảnh là bờ biển đảo TếChâu, Hàn Quốc 1. Chu tử toàn đang đứng ở giữa bức ảnh, mặc một chiếc áo sơ mi đen, khuôn mặt sắc lạnh. Trong dáng vẻ đó trông anh như là chủnhân của biển cả.
Bức ảnh này là do Tang Tiểu Vân chụp.
Đó là thời gian cách đây một năm. Với tư cách là thư kí, cô đã cùngChu Tử Toàn đi Hàn Quốc tham dự một hội nghị quốc tế. Còn lúc này, khinhìn bức ảnh cô đã vô cùng ưa thích, cô bỗng thấy có một nỗi đau nhóilên trong tim.
"Tôi biết, bức ảnh này là do cô chụp. Tôi phải công nhận là cô chụpảnh rất đẹp." Dung Nhan hờ hững nói, "Mời cô ngồi xuống nói chuyện."
Tang Tiểu Vân ngồi xuống ghế, nhìn vào bộ quần áo trên người Dung Nhan nói: "Cái váy này của chị đẹp quá, rất hợp với dáng chị."
"Cám ơn cô đã khen. Tôi mua cái váy được nửa năm rồi."
"Trông chị mặc chiếc váy này rất đẹp."
Dung Nhan hiểu ngay ra mùi khói bom ẩn chứa trong câu nói này, côlạnh lùng trả lời: "Cô cho rằng tôi mặc đẹp là có gì không đúng sao?"
"Không, điều đó tốt mà."
"Cô uống cà phê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-dang-nhin-nguoi-day/416269/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.