Xèo, đại hán lại chạy ra, vẻ ngờ vực trên mặt càng nồng, bởi vì hắn lại cảm ứng được cỗ khí tức xa lạ kia, nhưng chạy đến lại cái gì cũng không có phát hiện, để hắn muốn điên.
Hắn ở phụ cận quay một vòng, sau đó mới trở về gian phòng.
Lăng Hàn lần thứ hai đi ra Hắc Tháp, nhảy về phía trước.
Xèo, đại hán lại chạy đến.
Con mắt của hắn cũng có chút đỏ, chuyện gì thế này, mình thật đã phát điên sao?
Lần này hắn dùng thần thức tỉ mỉ tìm tòi mỗi một tấc đất, nhưng vẫn không có phát hiện gì, để hắn phiền muộn nắm tóc của mình.
Oành, hắn vào phòng, đóng cửa cái rầm.
Khi Lăng Hàn xuất hiện lần nữa, đại hán không còn hiện thân, đại khái thật sự coi mình tẩu hỏa nhập ma, xuất hiện ảo giác nghiêm trọng.
- Kỳ thực không cần phiền toái như vậy.
Tiểu Tháp đột nhiên mở miệng.
- Chỉ cần ngươi xúc động Thiên Địa Bản Nguyên, ngay cả Tiên Vương cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của ngươi.
- Hả?
- Nếu Thiên Địa Bản Nguyên thả hai chữ thiên địa ở trước mặt, tự nhiên chính là một bộ phận của thiên địa, ngươi mở ra lực lượng bổn nguyên, liền cùng thiên địa hợp thành một thể, ngay cả Tiên Vương không cố ý dùng thần thức đảo qua, cũng không thể phát hiện sự tồn tại của ngươi.
Kháo, Lăng Hàn nhe răng:
- Chuyện quan trọng như vậy tại sao không sớm nói cho ta?
- Xem ra là ta đánh giá quá cao sự thông minh của ngươi, cho rằng ngươi có thể tự hiểu được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-dao-dan-ton/632230/chuong-2289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.