Edit: Mộc Tử Đằng
Đi ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe thì Thư Dao nhỏ giọng nói: “Bảo bảo động một cái đi, mau cử động đi!”
Khương Tri Ngật không khỏi buồn cười, trên mặt không có thay đổi gì nhưng trong lòng cũng mười phần mong đợi thấy thai động.
Có Thư Dao ngồi trên xe nên tốc độ lái xe của Khương Tri Ngật vẫn luôn rất chậm, chưa bao giờ qua mặt xe khác, cũng không hấp tấp chạy vượt đèn đỏ, tránh né hết thảy mọi tai họa ngầm có thể phát sinh khi tham gia giao thông.
Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, lái xe vững vàng.
Thư Dao hơi cúi đầu, nhìn cái bụng nhô lên của mình nhắc mãi: “Cử động đi, mau cử động…”
Khương Tri Ngật lắc đầu không biết nên nói gì. Thư Dao vẫn tiếp tục nói lầm bầm với tiểu bảo bảo trong bụng: “Bảo bảo hoạt động chút nào, đừng ngủ nữa! Có nghe mẹ nói gì không hả!”
Cả đường cô luôn lải nhải không ngừng, mãi cho đến khi về đến cửa nhà thì bảo bảo cũng không có động tĩnh gì.
Hai người bước xuống từ trên xe, Thư Dao vẫy vẫy tay với Khương Tri Ngật, lúc cô định đi vào nhà thì bị Khương Tri Ngật gọi giật lại.
Thư Dao dừng bước, khôi phục lại tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Khương Tri Ngật đi tới trước mặt cô, nói: “Bây giờ cô vẫn luôn ở một mình sao?”
Thư Dao không hiểu anh đang hỏi gì, thành thật đáp: “Đúng vậy.”
Khương Tri Ngật hơi cau mày, nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho cô vài người giúp việc có nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-hon-dien-dao/937459/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.