Hồ Cửu nhìn hai người họ Mộc kia, cảm thấy vô cùng kinh tởm biết bao.
Lúc Dung Vị còn phong quang chính họ tự chủ động tìm đến cậu ấy, hứa hẹn bao nhiêu.
Giờ thì sao chứ?
Vội phủi sạch cho quan hệ với Dung Vị.
“Vậy xem ra tôi nhầm sao?” Hồ Cửu muốn xem bọn họ lươn lẹo tới khi nào.
Mộc Lãng từ trên bước xuống gần Hồ Cửu, ghé sát Hồ Cửu đe dọa.
“Mày khôn hồn thì biến đi.
Ít nhất giờ tao có thể cho mày chút tiền.”
Ông ta cho rằng Hồ Cửu hiện tại chỉ là muốn đến gây sự, cuối cùng là vì tiền mà thôi.
Dung Vị lúc trước bao nhiêu tiềm năng, ông ta nhìn thấy hết, chỉ là trách cậu ta quá xui xẻo bị người hãm hại mà phải rớt đài.
Ai trong thành phố Gia này không biết bọn họ hãm hại chứa? Chỉ là biết thì sao chứ? Hai người họ cũng đã không còn trở mình được.
Hồ Cửu nhích người qua Mộc Lãng.
“Hai mươi tỷ là hai mươi tỷ.
Nếu không ai đấu giá thì theo quy tắc món đồ kia là của tôi.”
Mọi người xung quanh cảm thấy Hồ Cửu là đang kiếm chuyện với Mộc gia.
“Anh nên biết điều một chút.
Hai mươi tỷ không phải chuyện anh có thể làm.” Mộc Thúy Lan tỏ ra tốt bụng nhắc nhở.
Nghe vậy, Hồ Cửu đi thẳng lên khán đài, Mộc Lãng sợ anh làm liều nhanh chóng gọi bảo vệ.
“Bảo vệ đâu? Chết đâu rồi.
Lôi nó ra.” Mộc Lãng gào lên.
Một đám bảo vệ mặc đồ đen chạy vào vây kín khán đài, một tốp khác lại vây lấy Hồ Cửu.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-long-o-re/2072777/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.