Lục Chỉ cũng lớn tuổi, mà khi ở Lục gia cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, trong nhất thời vẫn không nhận ra kia là ai.
“Cậu là…” Lục Chỉ hơi nhíu mày.
“Cháu là Minh Thành bạn của Hồ Cửu cùng Lệ My.” Dương Minh Thành cười cười trả lời.
“À thì ra là Phó chủ tịch Dương, thật là hân hạnh, hân hạnh.” Nghe tới tên Dương Minh Thành, ông chợt nhận ra ngay.
Ở thành phố Gia ai ai cũng biết Dương Minh Thành chính là thiếu niên xuất chúng, tuổi trẻ nhưng đã ở chức vị Phó Chủ tịch thành phố, nhiều người còn nói rằng tương lai của anh sẽ còn xa hơn nữa.
“Bác đi một mình sao?” Dương Minh Thành tỏ vẻ thân mật hỏi.
Dù sao đang ở trước mặt công chúng, hắn ta cũng là lãnh đạo cấp cao thành phố tỏ ra thân thiết với người dân cũng là chuyện nên làm.
Hắn còn đang đau đầu vì sao chỉ sau một đêm vị trí Chủ tịch lại thay đổi, trong khi lão Lý lại không thấy tăm hơi.
Hắn cho người điều tra cũng không ra tung tích gì.
Các lãnh đạo khác nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, hắn biết họ có chuyện gì dấu hắn.
Nếu không, sao lại như thế? Nhưng dù do hỏi ai cũng không nói ra.
Có kẻ thấy hắn đáng thương chỉ nhắc nhở hắn nên làm tròn chức trách, sau này có năng lực sẽ có tương lai.
Dương Minh Thành cứ thế mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cũng không hẳn, là Hồ Cửu đi cùng tôi.” Lục Chỉ lần đầu được người khác quan tâm, vô cùng khẩn trương.
“Hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-long-o-re/2072796/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.