Dung Thất mắt đỏ hoe cũng không nói nhiều, ông biết Hồ Cửu làm gì cũng vì họ vì Dung Vị.
Miễn là có chút hi vọng, nói ông bà làm gì cũng được.
“Hồ Cửu, con cực khổ rồi.
” Tuyết Ngụy nghẹn ngào nói.
“Không sao cả, không cực khổ, con chỉ lo lắng cuộc sống sau này của mọi người, e là không êm đềm như trước.
” Hồ Cửu hơi nhíu mày có vẻ trầm tư.
Thật sự anh chưa rõ ràng kẻ đứng sau chuyện hãm hại anh cùng Dung Vị là ai? Nhưng anh biết kẻ sau màn tâm cơ ẩn chứa khá sâu, bản thân cũng khá cẩn thân mới không để lại dấu vết.
Cũng không sao, dù là ai kẻ đó cũng không ngờ anh về rồi, quay về để trả thù, kẻ kia dù là ai đi nữa, anh cũng sẽ lôi hắn ra khỏi bóng tối.
Chẳng phải Dung Vị ra từ có hắn nhúng tay cản trở, lần này anh xem hắn làm thế nào không để lại dấu vết.
“Con cũng cẩn thận, mặc kệ thân già này đi, chỉ cần con cùng Dung Vị bình an, có thí mạng già này ta cũng cam lòng.
” Tuyết Ngụy nói tiếp.
Bà vô cùng thương con trai, cũng không nỡ để Hồ Cửu phải bôn ba.
Suy cho cùng bao năm rồi, họ chịu khổ cũng quen rồi.
“Hai người yên tâm, chuẩn bị tốt.
Ngày mai sẽ có người đến bảo vệ hai người, Dung Vị sẽ sớm ra ngoài.
” Hồ Cửu khẳng định chắc chắn.
Dung Thất nhìn ánh mắt kiên định của Hồ Cửu, trong lòng cũng chua xót, giá như ông có năng lực, hai đứa cũng không tới mức rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-long-o-re/2072903/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.