Sau khi xong mọi thủ tục, Long Thiên tiễn Hồ Cửu cùng Lục Thạc ra tận cửa, vui vẻ khách khí có thừa.
“Hai vị, nội thật đều là độ có giá trị, nếu như có gì không hài lòng cứ liên hệ tôi.
Tôi cảm đoan xử lý ngay ạ.”
“Được.”
Hồ Cửu chỉ đơn giản đáp lời.
Lên xe mà Hữu Thủ đã chờ sẵn, anh nhận thấy vẻ mặt Hữu Thủ hơi căng thẳng.
Lục Chỉ thì không biểu hiện gì.
“Đi thôi.
Khu biệt thự Long Thăng.”
Hữu Thủ gật đầu rồi bắt đầu lái xe.
“Cha, kiểm tra sức khỏe thế nào?”
Lục Thạc quan tâm vẫn là sức khỏe của Lục Chỉ.
“Cũng chỉ vậy thôi, bệnh của cha thì cha rõ nhất mà.”
Nói rồi Lục Chỉ vỗ vỗ tay con gái, ông không rõ căn bệnh này từ đâu mà có.
Nhưng ông biết sức khỏe này của ông chống chọi được đến giờ đã là cố gắng, tuy khi nãy Hữu Thủ không nói gì cho ông, nhưng dù sao ông cũng là người lớn tuổi.
Nhìn sơ cũng biết không khả quan gì, ông cũng không muốn làm khó Hữu Thủ, điều ông lo duy nhất chỉ có đứa con gái nhỏ này mà thôi.
Mà hiện tại Hồ Cửu chỉ là cái phao cứu sinh tạm thời, ông không quá tin tưởng Hồ Cửu có thể bảo vệ con gái ông.
“Cha, vài hôm con sẽ tìm bác sĩ hay chuyên gia khác.
Cha sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Khóe mắt Lục Thạc hơi ẩm ướt, cô hiểu cha là đang lo cho cô.
Sao cô không đau lòng cho được.
Bao năm qua sống trong Lục gia, không ngày nào là thật sự thoải mái, nếu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-long-o-re/2072959/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.