Khe núi thần bí đó vô cùng rộng lớn, bọn họ đi mãi, không ngờ vẫn chưa đi đến đầu bên kia.
Trên đường, bọn họ phát hiện hơn chục bộ hài cốt của thần linh, điều đó ít nhiều làm cho bọn họ có chút sợ hãi.
Cứ thế đi tiếp hơn nửa tiếng sau, Long bảo bảo cùng con rồng du côn đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Hai con thần long đột nhiên trỗi dậy một cảm giác kinh sợ úy cụ.
Khi chúng nói ra cảm giác của mình, Thần Nam không kinh ngạc làm lại rất vui vẻ.
Hắn biết rằng đã gần đến chỗ của Đại long đao, có lẽ không lâu nữa sẽ có thể nhìn thấy kiện vũ khí là báu vật trong số côi bảo đó.
“Nhìn kìa, ở phía trước có một tòa thành trì”.
Tiểu Phượng Hoàng nằm trong lòng Sắt Khải Lâm kêu lên
Ở phía chân trời, xuất hiện một tòa thành quy mô không lớn lắm.
Phát hiện này làm cho bọn họ cảm thán, cái khe núi này thật quá rộng.
Cổ thành trầm tĩnh dị thường, thậm chí có vẻ im lặng đầy chết chóc
Bọn Thần Nam đứng từ xa quan sát một lúc lâu, phát hiện đó thật sự là một tòa thành chết, căn bản không có một bóng người ra vào.
Đến gần, nhìn tường thành hoang phế, có thể thấy tòa cổ thành này đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt rồi.
Bởi vì tường thành do kim cương nham thạch, hào xưng vĩnh viễn không bị hủ hóa, còn cứng hơn cả kim loại, đã dần dần bị phong hóa, biểu hiện sự tang thương của thời gian.
Tiến vào trong thành,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-mo-ii/1533864/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.